Những hình ảnh khiến lòng ta xao động – Ký ức tuổi thơ miền quê Việt Nam

Cùng Lang Thang Việt Nam ngược dòng thời gian trở về tuổi thơ – nơi có nền nhà “vẩy rồng”, cua đồng, đèn dầu, khói đốt đồng và những trò chơi giản dị như kéo tàu mo cau. Những hình ảnh mộc mạc nhưng khiến lòng người xao xuyến mãi không quên.

Có những lúc lang thang giữa cuộc sống bận rộn, chợt thấy đâu đó một làn khói bay lên từ cánh đồng, hay một cái đèn dầu trong quán cũ… là tim mình như bị ai đó bóp nhẹ.
Tuổi thơ – hóa ra chẳng đi đâu xa, nó chỉ đang nằm yên đâu đó, đợi ta nhớ lại.

Và hôm nay, trong hành trình Lang Thang Việt Nam, tôi muốn kể lại vài hình ảnh nhỏ thôi – nhưng đủ khiến bất kỳ ai từng lớn lên ở miền quê cũng phải mỉm cười, rồi rưng rưng.

🏡 Nền nhà “vẩy rồng” – ký ức từ những bước chân trần

Hồi xưa, nhà tôi ở quê là nhà đất. Nền không láng xi măng như bây giờ, mà chỉ nện đất cho cứng. Năm tháng trôi, người qua lại nhiều, mặt đất chai dần, nhẵn bóng, nhìn như vảy rồng.
Ngày ấy, đám con nít tụi tôi cứ chạy nhảy chân trần trên nền đất ấy, chẳng sợ bẩn, chẳng biết đau. Giờ nghĩ lại, chỉ thấy thương cái thời giản dị, mà ấm áp vô cùng.

Nhớ cái thời còn bé, mỗi chiều tan học, tôi với đám bạn lại lon ton ra ruộng, mang theo cái bọc nilon để bắt cua đồng.
Tụi cua khôn lắm, chui sâu trong hang đất, phải moi kỹ, luồn tay sâu vào mới lôi ra được. Có hôm bị kẹp sưng cả ngón tay mà vẫn cười khanh khách.
Giờ mà ai nhắc “cua đồng rang me” là tôi lại nhớ… không chỉ mùi vị, mà là cả một tuổi thơ thơm mùi bùn đất.

Trước khi có điện, đèn dầu là “người bạn thân thiết” của mọi nhà.
Chiếc đèn bằng

thủy tinh nhỏ bé, hắt ra ánh sáng vàng ấm áp, soi sáng cả căn nhà nghèo.
Tôi còn nhớ, mỗi tối, mẹ thường dùng đèn dầu để “bắt muỗi trong mùng”. Ánh sáng chập chờn, tiếng lách tách của muỗi cháy khét, nghe vui tai lắm.
Giờ đây, nhìn lại, thấy thương cái thời đơn sơ mà đong đầy yêu thương đó biết bao.

Sau mỗi mùa gặt, rơm được chất thành từng đống to tướng. Và đó chính là “sân chơi quốc dân” của tụi nhỏ.
Chúng tôi chia phe, đánh trận giả quanh đống rơm, la hét inh ỏi. Có đứa té, đứa trượt, nhưng không ai giận, chỉ cười.
Giờ đi qua cánh đồng vàng, nhìn thấy đống rơm là y như thấy tuổi thơ của chính mình.

Mỗi mùa gặt xong, người ta đốt rơm rạ để dọn ruộng.
Khói bay nghi ngút trong buổi chiều tà, hòa cùng ánh hoàng hôn đỏ rực, tạo nên một khung cảnh mà tôi gọi là “mùi ký ức”.
Bây giờ mỗi lần đi xa, ngang qua cánh đồng có mùi cỏ cháy, tim tôi lại thắt lại.
Không biết vì nhớ quê, hay vì thương những năm tháng mình đã đi qua.

Cái tàu mo cau khô, tưởng chừng vô dụng, lại trở thành “chiếc xe sang” của tuổi thơ.
Một đứa ngồi, một đứa kéo, chạy khắp xóm, cười nghiêng ngả.
Không có điện thoại, không iPad, chỉ có niềm vui đơn giản – mà sao vui đến vậy!

Tuổi thơ ở quê – không có gì xa hoa, chỉ có đất, rơm, đèn dầu, cua đồng và tiếng cười.
Nhưng chính những điều nhỏ bé ấy đã tạo nên một tuổi thơ Việt Nam trọn vẹn và đáng nhớ.
Cảm ơn những tháng ngày ấy, để giờ đây, khi “lang thang Việt Nam”, ta vẫn còn một nơi để nhớ, để thương, để quay về.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *